Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012
Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012
Anh ơi..! Cho em xin 2 ngàn..!?
Anh ơi!!! Cho em xin 2 ngàn....!!!!
"Anh ơi !cho em xin 2 ngàn mua bánh mì,từ sáng tới giờ chưa có cái gì vào bụng...'' .
Tôi giật mình ngẩng mặt nhìn lên ,thì ra là một cô bé rất còn trẻ,mặt mày ủ rũ chân tay dệu dạo ,tôi móc túi dúi vội ít tiền lẻ vào cái bàn tay đang run lên vì đói,trong đầu chợt tự hỏi sao trông như thế kia mà lại đi ăn xin được nhỉ ,mải suy nghĩ miên man ngoảnh lại đã thấy đâu mất rồi.
hai tuần sau ,tôi đang đi lang thang trong công viên thì bị một người nhảy xổ ra chặn đường :
- ''Anh ơi !cho em xin 2 ngàn ...''
Cái giọng nghe quen quen như tôi đã nghe ở đâu rồi thì phải ,ngẩng mặt nhìn lên tôi nhận ra chính là cô bé hôm trước cũng xin tôi 2 ngàn mua bánh ,nhưng sao hôm nay khác quá vậy ,chẳng có vẻ gì là ăn xin cả mà giống con nhà khá giả thì đúng hơn ,tôi đang thộn mặt ra thì cô bé vừa cười vừa nói oang oang,
-" em đùa anh đấy ,tai bọn bạn em nó thách em đi xin được tiền của ai ,thấy anh chiều nào cũng lang thang trong này lên em nhảy ra xin anh đó ,bọn bạn em chúng nó ngồi đằng kia kìa"
Nhìn theo tay cô bé ,chỉ thấy dăm ba cái đầu lố nhố sau gốc cây xà cừ cười rũ rượi .
mặt tôi lúc đó trầm hẳn xuống ,tôi cất giọng :
- sao em đùa kiểu gì kỳ cục vậy ?, người ta bất quá mới phải ngửa tay đi xin,chứ đằng này ...
Tôi định nói một tràng dài nhưng nhìn mặt cô bé rủ xuống ,lấm lét nhìn tôi như người biết mình sai rồi ,nên tôi thôi không nói gì nữa ...
Chúng tôi quen nhau kể từ ngày đó ,thật tình cờ và như một định mệnh khó lòng thay đổi .
chẳng biết số phận đưa đẩy thế nào ,chúng tôi càng ngày càng gặp nhau nhiều hơn ,quấn quýt bên nhau như không thể xa dời ,tình cảm cũng lớn dần theo thời gian .
yêu nhau cũng được khá lâu, một hôm tôi nhận được cú điện thoại giữa trưa của em :
- Anh à ,em đang rất buồn ,anh có thể đến với em ngay bây giờ và ngay lúc này được không ?..."
Vì tôi đang bận một số việc dang dở với lại tôi nghĩ chắc em chỉ buồn vu vơ ,nhớ tôi quá ,mà gọi tôi đến thôi nên tôi bảo với em rằng chờ anh một chút xíu nữa thôi là anh đến với em liền .Nào ngờ đâu " chỉ một chút xíu nữa thôi " đã làm tôi ân hận đến suốt quãng đời còn lại của cuộc đời mình .
Lúc tôi đến chỗ hẹn ,đã thấy em ngồi thờ thẫn bên lan can tầng 12 của khu toà nhà cao ốc mà chiều chiều chúng tôi hay ngồi hóng mát ,cũng là lần đấu tiên chúng tôi ngồi tâm sự với nhau ở đây.Đôi mắt u buồn xen lẫn sầu não đang chăm chăm nhìn tôi như muốn oà khóc ,tôi hỏi em có chuyện gì vậy ,em không trả lời ,im lặng ,một lúc lâu sau bật khóc .
Trong tiếng nấc nghẹn ngào tôi chỉ kịp nghe thấy thoang thoảng trong gió giọng em thoảng thốt : "em muốn được nhìn thấy anh lần cuối ..." và rồi lao nhanh xuống dưới ...
theo phản xạ tự nhiên tôi dướn người thật mạnh vừa vặn nắm kịp bàn tay bé nhỏ của em ,toàn thân hình em đang lơ lửng giữa khoảng không .Lúc này tôi hoảng hốt và hoang mang đến tột độ ,không kịp suy nghĩ ,không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa .Trong linh tính và tiềm thức tôi chỉ biết rằng làm sao để kéo em lên trên càng nhanh càng tốt .Em cười ,nụ cười rất mãn nguyện ,em bảo tôi rằng :
- Anh đừng cố gắng cứu em nữa ,em không xứng đáng với tình yêu anh giành cho em đâu ,em không thiết sống nữa ,có lẽ chỉ có cái chết mới giải thoát được cho em thôi ,gặp được anh lần cuối là em đã thấy vui rồi ,cám ơn tình yêu anh đã dành cho em ,vĩnh biệt anh ...Cún yêu của em ...
Rồi từ từ buông tay tôi ra ,tôi gào lên như một con thú bị trúng tên trong đêm tối ,đau đớn quằn quại ,tôi nói với em rằng : có chuyện gì từ từ lên đây rồi hãy nói, anh còn một điều chưa nói với em ,nghe anh và tin anh lên đây đi nào ,anh yêu em nhiều lắm và càng không muốn mất em nhưng ... tất cả đều vô vọng ...không kịp nữa rồi ...
"Anh đã giết cô ấy ? ".......
" vâng "........"
vì cãi vã và xích mích với cô ấy anh đã đẩy cô ấy ngã ? ''........
'' vâng... ''.
Trong một phiên toà ,tôi như một cái xác mà không có hồn ,toà hỏi gì tôi chỉ im lặng và " vâng " .Trong tâm can tôi chỉ biết rằng ,chính tôi , " vâng " chính tôi là người đã giết chết cô ấy .5 năm ,đó là cái án giết người ngộ sát mà tôi phải nhận ,tôi được đưa đi đến một trại biệt giam mà tôi cũng chẳng nhớ là ở đâu nữa .bắt đầu từ đây ,cuộc đời của tôi chỉ bao trùm toàn một mầu đen tối ,u ám và ảm đạm .
....
Tôi chẳng hiểu vì sao em lại bỏ tôi một mình lại trên cõi đời này ,càng không biết tại sao em xử sự với tôi như vậy .
Một hôm người thân của tôi vào thăm tôi, tình cờ tôi được nghe kể lại ,trong một lần mẹ vắng nhà ,em đã bị người bố dượng cưỡng hiếp ,rồi lại đến người con riêng của ông bố dượng kia cưỡng hiếp ,hai bố con thay nhau làm nhục em ,mặc cho em kêu gào van xin nhưng hai con ác thú kia vẫn không buông tha, trong cơn tủi nhục và cùng quẫn em đã .....
Mắt và tim tôi như ứa máu ,vừa sôi sục ,vừa giận dữ ,vừa xót thương lai vừa cay đắng ...."
Sao em ngốc quá đi thôi ! Xã hội , loài người không thương em thì còn có anh ,anh thương em nữa mà ,chỉ cần có anh là đủ phải không em ?....". Giọt nước mắt ,cũng là giọt máu tuôn rơi ,đẫm lệ trên bờ môi hoen úa ......
Hết 5 năm mãn hạn ra tù ,tôi được trả tự do ,nhưng giờ đây , tôi biết làm gì ? đi đâu về đâu ? tôi như con thú hoang ,lang thang trong rừng sâu . lầm lũi bước đi ,đi mãi ,đi mãi ,đi cho đến lúc mệt mỏi kiệt sức ngã gục xuống ,lim dim và lịm dần trong màn đêm tĩnh lặng .
Một hôm ,đang ngồi bên ven hồ trầm tư thì có ai đó lay lay vai tôi và một giọng nói ấm áp thân thuộc nhè nhẹ vang lên :
" Anh ơi !cho em xin 2 ngàn... ,em mua bánh mì ,từ sáng giờ chưa có gì vào bụng" .
Tôi giật mình ngoảnh lại nhìn thấy một cô bé khoảng 5 tuổi mặt mũi đen nhẻm đang chìa hai tay ra xin tôi 2 ngàn .Bỗng chốc những kỉ niệm ngày xưa như tràn về ,tôi ôm trầm lấy bé kon khóc nức nở :
" Ừm ! bé ngoan ,anh sẽ cho em 2 ngàn và tất cả số tiền mà anh đang có đây ..."
Ngẩng mặt lên nhìn trên bầu trời xanh thăm thẳm kia có đám mây hình khuôn mặt của em đang cười như nói với tôi rằng :" em đây ! bé kon của anh đây ,anh đừng buồn ..."
Em ơi !anh xin em hãy về với anh ,đừng bỏ anh trơ trọi một mình ,anh mãi yêu em ...,nhiều lắm em có biết không ?!!!...''
Ngốc ạ, vì em không xinh nên anh mới biết mình yêu em thật sự..!
-
Anh có thể đếm đến 1000 để em ngủ nhưng … đừng
bắt anh hát ru
-
Anh hát tệ đến thế sao?
-
Không phải. Vì anh hát rất hay, nên anh sợ em thức trắng
đêm để đòi nghe anh hát.
Cô
cười. Anh cũng cười:
-
Thôi ngủ đi nào cô bé.
Cô
ngoan ngoãn "vâng ạ" rồi tắt máy. Anh tưởng
tượng cái cảnh cô rúc vào chăn ngủ, cười một mình.
Chắc cô sẽ giống hệt một thiên thần.
***
Người
ta sẽ như thế nào khi bắt đầu một tình yêu nhỉ? có
lẽ là rất nhớ, rồi chờ, rồi mong gặp gỡ. Thi thoảng
nghĩ về người ta cười vu vơ một mình. Thi thoảng như
trẻ con cũng thèm nũng nịu. Cái cảm giác đó anh dành
trọn vẹn cho cô. Có lẽ là anh đã yêu. Nhưng anh yêu vì
điều gì nhỉ? Yêu cách nói chuyện thông minh và ngây
thơ? Yêu giọng nói trong như chuông thuỷ tinh? yêu tiếng
cười hồn nhiên không vướng bận? hay yêu tính hiếu
thắng trẻ con của cô mà vẫn sâu sắc, tinh tế, dịu
dàng? Chính anh cũng không dám chắc là vì điều gì nữa.
Chính anh cũng không dám chắc đó có phải là tình yêu
không nữa. 29 tuổi, 2 lần chia tay người yêu, anh hiểu
anh không còn quá trẻ để dành thời gian cho những chuyện
phiêu lưu nữa.
Anh
cũng không còn lãng mạn đến mức tin vào những điều
diệu kì có thể xảy ra trong cuộc sống. Đã nhiều lần
anh tự nhắc mình hãy coi cô như một cô em bé nhỏ, và
thôi đừng gọi điện nhiều như trước. Nhưng rồi mỗi
đêm, trước khi đi ngủ, nỗi nhớ cồn cào thúc đẩy
trái tim anh, thúc đẩy bàn tay anh bấm số. Anh biết mình
đã yêu. Nhưng anh không muốn nói qua điện thoại. Anh háo
hức biết bao khi có dịp đi công tác ở Hà Nội. Gặp
cô, nhất định là anh sẽ nói.
***
Quán
cafe.
Anh
đến trước, đợi chờ cô gái mà anh quen qua 1 lần nhầm
số. Tóc cô thật dài hay chấm ngang vai? mắt cô tròn thơ
ngây hay sáng bừng nghịch ngợm? Có lẽ cô có một cái
mũi thẳng đẹp và cao. Có lẽ cô có một nụ cười
quyến rũ. Có lẽ... anh không dám hình dung thêm. Có thể
tất cả những gì anh tưởng tượng là sai.
-
Hi, anh!
Tiếng
chuông thuỷ tinh lanh lảnh phía sau lưng. Anh quay người
lại, sững sờ. Vì cô không xinh. Thật tệ. Chưa bao giờ
cô nói là cô xinh, nhưng anh cố tình không tin điều
đó.Ngoài mái tóc dài chấm lưng, ngoài ra chẳng có nét
nào giống như anh tưởng tượng.
Trong
khoảnh khắc, anh không làm chủ được cảm xúc của
mình, chỉ nói được một câu (có lẽ là giản dị):
-
Em ngồi đi.
Cô
kéo ghế, ngồi xuống, gọi thêm 1 ly kem, xục thìa vào,
ăn ngon lành. Anh nhanh chóng nhận ra cảm xúc của mình
đang tụt dốc. Tự nguyền rủa bản thân đã tưởng
tượng quá nhiều. Tự nguyền rủa mình vì đã đặt mình
vào hoàn cảnh trớ trêu. Cô ngẩng đầu nghiêng nghiêng
nhìn anh, hơi mỉm cười. Nụ cười thông cảm nhiều hơn
là châm chọc. Nhưng anh thấy mình mất tự tin.
-
Anh đang sững sờ vì nhan sắc của em đấy à? - cô hỏi,
phá tan sự im lặng của hai người.
-
Oh yes, em thật...
-
Không xinh - cô cười, chặn trước câu nói của anh - em
nói rồi mà, nhưng nếu anh buồn về điều này, em sẽ
khóc đó.
Trong
câu nói của cô không có chút gì là hờn giận hay trách
móc, giọng nói lách cách như những viên đá nhỏ trong
suốt, va vào cốc thuỷ tinh. Anh nghe rất quen. Hằng tối.
Mà giờ đây mới nhận thấy sự nguy hiểm của những
người con gái thánh thiện và thông minh. Cho dù họ có
xinh hay không. Anh mất tự tin. Không hẳn vì người con
gái trước mặt. Mà vì anh tự thấy mình giả dối và
tầm thường. Chưa bao giờ, anh nghĩ rằng hình thức lại
ảnh hưởng đến tình cảm của anh nhiều đến vậy. Anh
luôn nghĩ mình là người đàn ông tử tế và đàng hoàng,
không nông cạn nhạt nhẽo. Vậy mà... Cũng may, anh chưa
từng nói điều gì ngốc nghếch qua điện thoại với cô.
Anh nhớ lại, trước khi đi, anh đã hào hứng biết bao
nhiêu. Anh tưởng tượng ra gương mặt trẻ con và rất
xinh của cô, tưởng tượng ra ánh nhìn dịu dàng và bàn
tay mềm mại. Còn giờ đây...
Một
năm trước, H nói lời chia tay. Tình yêu kéo dài 4 năm
tưởng là mãi mãi cuối cùng tự dưng tan vỡ. Sự ngạo
nghễ của người đàn ông không cho phép anh níu kéo H ở
lại.
Nhưng
từ lúc ấy, trái tim anh có một vết thương tưởng không
sao hàn gắn nổi. Người đàn ông, càng được coi là
cứng rắn bao nhiêu thì khi thất vọng cành mềm yếu bấy
nhiêu. Và cũng chính vì thế, trong một lần say và gọi
điện cho người bạn, anh nhầm vào số cô. Cái giọng
nói trong vắt trẻ con đậm chất miền Bắc ấy cuốn hút
anh ngay từ những câu nói đầu tiên. Cô kiên nhẫn nghe
anh kể chuyện, ân cần chỉ cho anh cách giải say, khuyên
bảo anh đi ngủ. Hôm sau anh gọi lại cho cô cảm ơn và
ngỏ lời làm bạn. "Bạn điện thoại" cô khe khẽ
cười. Cô và anh đã quen nhau như thế.
Mãi
sau này, khi đã quen với việc nói chuyện cùng cô mỗi
tối, có một lần anh hỏi lại:
-
Sao lúc ấy biết anh nhầm số mà em vẫn nghe máy?
-
Vì em nghĩ lúc ấy anh thật sự cần ai đó bên cạnh, em
nghĩ là em có thể giúp anh.
Câu
trả lời thành thật, đơn giản, không khoa trương nhưng
anh xúc động đến lạ lùng.
Anh
nghĩ là anh yêu cô. Cho đến lúc này, khi nhìn thấy cô
hiển hiện trước mắt anh, vẫn giọng nói ấy, vẫn
tiếng cười ấy, nhưng anh thấy trái tim mình đang chùng
xuống. Kì lạ thật, cuộc sống giống như ta tưởng
tượng thì vốn đã chẳng bao giờ là cuộc sống rồi.
Tuy thế, mỗi tối, sau khi hoàn tất công việc, anh vẫn
rủ cô đi chơi cùng. Bởi vì anh không có bạn bè hay bà
con gì thân thiết ở đây, anh lại cũng không biết nhiều
đường phố. Nhưng lâu dần, anh thật sự muốn đi cùng
cô. Cái gì của Hà Nội qua giọng nói của cô cũng đều
trở nên thân thiết và gần gũi. Cô đưa anh đi khắp các
nẻo đường, kể cho anh nghe từng sự tích liên quan, cả
sự tích từ ngày xửa ngày xưa, đến những sự tích
liên quan đến cô của "những ngày đã qua gần và xa
lắm". Cô như một con sóc bé nhỏ và nhanh nhẹn, và
vô tư lự, đôi mắt một mí không bao giờ vướng một
nỗi buồn.
-
Chỗ này ngày trước bọn em hay đến lắm.
Anh
nheo mắt nhìn cô, dò hỏi: "bọn em?"
-
Là em và bạn trai em cũ của em đó mà.
-
Sao lại là cũ chứ? sao các em lại chia tay?
Cô
cười bình yên:
-
Vì một ngày anh ấy nhận ra là không còn yêu em nữa.
Anh
không nói gì, lặng yên nhìn cô. Trên gương mặt bình
thản dường như không có biểu hiện gì khác thường,
nhưng anh nhận thấy có cái gì đó vỡ tan trong nụ cười
bình thản ấy. Anh giật mình, thấy tim mình đập mạnh.
Một cảm xúc lạ lùng, mạnh mẽ ùa tới bủa vây anh.
Bởi vì đã bao giờ, từ khi chia tay H, anh có thể nói về
tình yêu cũ một cách bình thản, yên ổn, không day dứt
hận thù?. Đã bao giờ, anh có thể nói về H bằng một
giọng yêu thương và trìu mến như cô nói về người yêu
cũ? Anh đã tự bào chữa rằng mình quá yêu, nhưng thật
ra không phải vậy. Yêu không chỉ có nghĩa là phải giữ
lấy cho mình, yêu là còn phải biết tha thứ, chấp nhận
và quên đi.
Một
ngày, anh lại thêm thấy nhớ cô. Không phải chỉ là
giọng nói tiếng cười nữa, mà là cách cô nói, cách cô
cười, là cái nhìn nghiêng nghiêng và những bước chân
tinh nghịch. Là mắt cô sáng bừng lên khi kể anh nghe
những câu chuyện nhỏ, là những món ăn đậm chất Hà
Nội mà tự nay cô nấu, cô làm. Anh mong mỗi chiều làm
việc xong, mong mỗi tối cùng cô lang thang đâu đó. Hà
Nội có lẽ đẹp lên rất nhiều trong mắt anh nhờ có
cô. Tuần cuối cùng anh ở Hà Nội thì trời trở lạnh.
Một sáng chủ nhật, cô ào đến phòng anh, mang theo hơi
gió ngoài trời se sắt. Nghẹo đầu nhìn bộ dạng co ro
của anh, cười:
-
Đi chơi đi anh.
-
Lạnh lắm, anh không chịu nổi thời tiết ở đây đâu.
-
Đi nào - cô năn nỉ - anh không có nhiều thời gian để
tận hưởng cái lạnh ở đây đâu, em muốn anh nhớ mùa
đông Hà Nội.
Anh
bị thuyết phục, nhưng vẫn thấy ngán ngẩm vì thời
tiết.
Cô
đưa anh ra bãi sông Hồng. Mùa đông, gió thổi thốc lạnh
lẽo. Anh xuýt xoa vì không quen thời tiết. Cô lấy trong
túi của cô một cái khăn len màu xanh xám:
-
Của anh này.
Cái
khăn đan không đều tay, cô hơi đỏ mặt, giải thích:
-
Lần đầu tiên em đan đấy. Mà lại phải đan nhanh, vì
nếu không, sợ anh về Nam mất.
Anh
nhìn gương mặt trẻ con đỏ ửng lên vì ngại của cô.
Và nhận thấy rằng trái tim mình tan ra thành hàng ngàn
mảnh. Anh chắc chắn là mình đã yêu. Đó là cảm xúc
thật của một người từng trải. Đã qua yêu thương và
thù hận. Gặp gỡ và chia ly. Hạnh phúc và đau đớn.
Không ngần ngại nữa, anh quàng tay ôm cô:
-
Anh yêu em lắm.
Cô
giấu mặt vào ngực anh thì thầm:
-
Nhưng em không xinh mà.
Anh
nói dịu dàng từng chữ một:
-
Ngốc ạ, vì em không xinh, nên anh mới biết là mình yêu
em thật sự.
Hà
Nội với anh, và có lẽ cả với cô nữa, hôm ấy không
còn lạnh...
--st--
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)