Vì tôi thương em, nên tôi nhạy cảm,
Cũng vì tôi thương em, nên đối với mọi chuyện xảy ra xung quanh em, tôi đều không thể giữ được bình tĩnh.
Ai phản bội ai,
Ai rời bỏ ai,
Ai thương ai ghét ai,
Ai là ai của ai,
Đối với tôi đều không quan trọng bằng việc em lúc này cảm thấy ra sao?
Vì tôi thương em, nên dù cho có bất kỳ chuyện gì xảy ra, tôi vẫn chưa bao giờ dám rời đi, tôi đa mang nhưng cũng chóng chán.
Những thứ cầm lên, lần lượt đã bỏ xuống cả rồi!
Duy chỉ có em là chưa một lúc nào lơi lỏng.
Cho nên xin em đừng đối xử với tôi như vậy!
Đừng đối xử với bản thân mình như vậy!
Tôi muốn em được hạnh phúc, dù phải san sẻ một phần của mình cho em, tôi cũng không ngại.
Muốn khóc cứ khóc,
Tôi sẽ không hô hào em phải mạnh mẽ, vô thức đặt lên vai em một gánh nặng phải cười vui vì mọi người.
Khóc hết đi, cho lòng nhẹ nhõm,
Rồi thức giấc và gác lại chuyện ngày qua.
Quá khứ chẳng bôi xóa được, không thể lãng quên càng không thể vứt bỏ.
Cứ vậy mà đối diện thôi!
Đối diện với ký ức để trưởng thành, để chấp nhận, và để biết rằng ta đã từng có đấy, chỉ là thứ ấy chẳng thực sự thuộc về ta.
Gió mưa đi qua, nắng lại về.
Chỉ xin em đừng vì một lần vấp ngã mà ngại đường gồ ghề khó đi.
Niềm tin trao sai người, chẳng sao cả!
Thà tin sai người vẫn hơn chẳng dám tin ai.
Vì trong rất nhiều cái sai ấy, lại có rất nhiều những cái đúng.
Mà bên cạnh em nào phải chẳng còn ai?
Lòng người là trắng hay đen, tim người là ấm hay lạnh.
Thời gian rồi cũng sẽ trả lời hết cả.
Trên đời này chẳng có công lý đâu,
Công lý ở đâu ra khi mà người người đều nhân danh nó mạt sát, chà đạp nhau.
Có chăng, thì có một thứ gọi là lương tâm thôi!
Người xem nặng nó, thì trăm sự đều chẳng nghĩ đến bản thân, không ích kỷ, càng không trách hờn những cái người chẳng làm cho ta, mà trông rõ những điều người trao tặng.
Người coi nhẹ nó, thì lừa thầy, phản bạn, bán đứng anh em cũng chỉ như là gió thoảng, chẳng lấy làm bận lòng đâu.
Hiến pháp có viết rành rành, ai mà không có quyền mưu cầu hạnh phúc?
Là mưu cầu đấy!
Tức là dẫm đạp lên nhau một cách hợp pháp để với lấy cái mình cho là hạnh phúc!
Điều đó, tôi chẳng làm được.
Mà hình như em cũng thế!
Ấy mà người làm được!
Người bản lĩnh là vậy,
Nên người rồi cũng sẽ thành công thôi!
Nên người có ra sao, thì em cũng đừng lo nữa, vì chắc gì người đã màng tới em đâu.
Cứ giữ lấy thân mình phận mình mà cố gắng lên!
Người đi qua nhau rồi chia lối.
Chuyện đời ngược xuôi vốn vậy mà!
Cái giá này bỏ ra, bài học này mang về, có phí đâu.
Mắt người sớm đã dõi ngàn mây,
Chẳng sớm thì muộn chân người rồi cũng bước.
Người đã đi không vướng bận,
Ta còn mong đợi điều gì?
Bấy nhiêu ngày cũ nhẹ bẫng như không,
Thì còn gì níu gót người được nữa?
Lỡ như có lạc bước vô thường,
Gặp lại nhau thì cứ cười cứ nói.
Có gì đâu?
Chỉ người dưng thôi mà!
Bởi bao thân thuộc người buông bỏ rồi,
Vì xa lạ nên mới là người dưng.
Buồn nhớ chi cái người xa lạ đó,
Cứ cười lên cho bao người thương em còn thấy lòng ấm lại.
Cũng đã có lúc, tôi muốn đẩy tất cả những kẻ dám làm em tổn thương vào đáy sâu tăm tối, muốn bọn chúng trả giá, muốn bọn chúng phải bị trừng phạt.
Nhưng mà tôi làm được gì đây?
Tôi không thể, cũng không có quyền phán xét, hay trừng phạt ai cả.
Tất cả chúng ta đều là người!
Chúng ta đều như nhau!
Nào có ai cao quý hơn ai,
Nào có ai có cái quyền được thương tổn, đày đọa ai.
Cũng không có ông trời, nhân quả, hay công lý nào làm như thế.
Rồi tôi tuyệt vọng.
Rồi tôi nhận ra.
Tôi ngốc quá!
Sao phải trông người, trông vật, trông thế sự?
Được nhìn thấy và được thương mến em, bản thân điều đó vốn trong sáng và đơn thuần lắm, sao tôi có thể tự tay mình vấy bẩn nó?
Có câu “Chạm một phất áo cũng là duyên.”
Nhà Phật cũng chẳng đã dạy “Năm trăm lần xoay đầu nhìn lại tự kiếp trước mới đổi lấy được một duyên gặp gỡ ở kiếp này.”
Duyên chúng ta tuy chẳng đậm chẳng sâu đến thế.
Nhưng lại khiến cho tôi thoáng nghĩ.
Thay vì đi quản sự đời.
Thì cố gắng kết thêm chút duyên trần với em,
Mong sao tại kiếp nào trong trăm vạn kiếp tới, tôi có thể một lần được gặp em.
Để nói với em rằng,
Vì tôi thương em chút vụn dại…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét